Bán kẹo, đơn thuần chỉ là bán cho ai đó có nhu cầu ăn uống hoặc tặng bạn bè, người thân.
Tôi chưa bao giờ nghĩ 30 tuổi vẫn có một cậu chủ định bán cho tôi cây kẹo, mà tôi bị động phải mua. ( Phải tự nguyện mua đấy các bạn ạ).
Câu chuyện bắt đầu từ một chiều nọ , vợ nhắn chồng ơi, nay cho vợ với con ra phố đi bộ chơi nhé. Mọi thứ được rà soát lại trong đầu : Chiều nay mình có bận không, một hồi suy tư, trả lời : OK, vợ!
Vẫn con đường thân thuộc, vẫn chiếc xe đạp cùi đèo vợ và con ra phố.
Ngày xưa gửi xe ở Cầu Gỗ, Đinh Liệt (Một địa danh tại Thủ đô Hà Nội – SaleJob.xyz) chỉ mất có 2k/xe đạp – 10k cho một chiếc xe máy và ô tô thì mất 30k/ buổi chiều.
Nay ra đó chơi, gửi xe hơn 1h đồng hồ tại đó là 30k. Đắt vãi thật!
Nhưng nghĩ lại lâu lâu mới đưa vợ con đi một ần thoái mái đi. Giá đó cũng OK;
Lếch thếch nào là xe của con, túi đồ của vợ, lôi tha được vào khu gốc đa phun nước hàm cá mập. Cũng OK!
Ra ngắm anh chơi nhạc dân tộc, đánh giá anh là nghệ sĩ rồi, chơi rất phá cách. Chơi rất ngẫu hứng. Ai cũng vỗ tay tán thưởng khi một bản nhạc kết thúc. Anh là một nghệ sĩ chơi nhạc cụ dân tộc đường phố hay nhất hôm ấy.
Quay sang bên trái, cậu con trai thấy mấy em gái xinh đẹp, cứ thế đòi qua đó ngắm. OK. Chiều con, lao ngay ra chỗ mấy em gái xinh đẹp đang chụp ảnh check in bên vòi phun nước và cả gốc đa bên cạnh điểm xả rác.
Nhìn cũng xinh, nay trời đẹp các em váy áo cũng ngắn và gọn gàng, đến mình cũng thích nữa là con.
Đi dạo qua một vòng, đang đẩy xe cong mông, bên cạnh các cháu nhỏ xinh xắn, nhỏ nhắn đáng yêu bên các bà mẹ bỉm sữa sồ sề.
Có một con linh vật xuất hiện trong hình thù của con khỉ, đến làm quen, bắt tay và trò chuyện với cậu trai nhà mình.
OK. Chơi luôn đi con, cổ vũ con truyện trò với con khỉ đó. oke, con trai đáp lại khỉ bằng cách nở nụ cười và dơ tay chào.
Ông khỉ nhanh chí lấy ngay một chiếc kẹo mút trong túi đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa vào tay cậu trai nhà mình.
OK. Con xin chú đi, trai đáp lại bằng nụ cười, ông bố nó cũng thế đáp lại bằng nụ cười đắc chí, thỏa mãn và đầy lòng biết ơn.
Một phút sau khỉ bắt đầu lộ diện, là 1 cậu học sinh cao mảnh khảnh, chắc học lớp 10 – 11.
Em chào anh, anh ơi anh mua kẹo cho cháu đi anh, cháu thích kẹo lắm anh ah, cháu cầm kẹo rồi đấy anh, anh mua ủng hộ em chiếc kẹo cho cháu.
Oh! Bao nhiêu tiền em, 20k anh ơi.
OK. Anh trả tiền và cảm ơn em.
P/S: Câu chuyện này đơn giản với bao người, nhưng tôi nhận ra 1 vấn đề là mình chủ động bán hàng cho những vị khách hàng không bao giờ nghĩ đến việc mua hàng như ở trên có lẽ vẫn còn rất ít chủ doanh nghiệp ứng dụng vào việc kinh doanh của bản thân.
Đây là bài học rất hay, chính bản thân tôi còn chưa nghĩ sâu về điều này.
Theo Brands Vietnam